Làm Phi – Chương 87: Giải xăm

Edit: Du Phi

Beta: Huệ Hoàng Hậu

Sau Tết Nguyên Tiêu hai ngày, buổi trưa Tịch Lan Vi rời khỏi cung, nàng đi Tịch phủ cùng phụ thân cúng tế trước rồi mới qua Thẩm phủ thăm Mị Điềm. Lúc rời khỏi Thẩm phủ thì trời vẫn còn sớm, đoán là muộn một chút nữa Hoắc Kỳ mới có thể tới, nàng nghĩ đến việc lấy lá xăm lần trước đi giải.

Vừa nhìn thấy quẻ xăm cầm ở trong tay, nàng đọc sơ qua liền biết nên đến nơi nào giải xăm.

Đại Bi Tự là ngôi chùa lớn nhất trong thành Trường Dương, hương khói cực vượng. Lúc trước nàng cũng từng đi qua vì tò mò muốn xin xăm, mà xăm này so với những ngôi chùa khác thì tinh xảo hơn chút nên chỉ có thể là nơi đó.

Vào dịp Tết nên bá tánh đến dâng hương rất nhiều. Khoảnh khắc bước vào cửa chùa đã thấy hương khói phả vào tận mặt, nửa bầu trời đen lại cũng vì sương khói lượn lờ.

Thanh Hoà đảo mắt, ngăn một tiểu tăng lại, khẽ cười cung kính hỏi: “Tiểu sư phụ, xin cho hỏi nơi nào giải xăm vậy?”

Tiểu tăng kia dừng cây chổi lại, thân thể đứng vững lau mồ hôi trên trán, thở chậm lại rồi cười giơ một ngón tay về phía bậc thang cao cao chỗ miếu thờ: “À đến chỗ đó tìm Viên Tin sư phụ.”

“Đa tạ tiểu sư phụ.” Thanh Hoà chắp tay trước ngực, mỉm cười khom người sau đó xoay người chỉ hướng cho Tịch Lan Vi rồi cùng nhau đi lên thềm đá.

Miếu thờ trùng trùng điệp điệp, tăng nhân đông đảo, Tịch Lan Vi hỏi thăm vài lần mới tìm được vị Viên Tin sư phụ kia. Nói rõ ý đồ đến đây, nàng mở túi gấm lấy quẻ xăm và lá xăm ra đưa cho Viên Tin.

Hai mươi tám.

Viên Tin nhìn lướt qua xăm nằm

ở trong tay, sắc mặt liền cứng lại, đánh giá nàng một phen, hỏi: “Xăm này chính là một vị thí chủ họ Sở xin cho thí chủ?”

Đáy lòng Lan Vi căng thẳng, quả nhiên… chính là hắn.

Gật đầu một cái, nàng nói: “Vâng.”

Viên Tin cũng gật đầu một cái, thu quẻ xăm với lá xăm trở về, đề bút chấm mực viết giải xăm cho nàng.

Giải xăm ngắn hơn lời xăm một chút, chỉ gồm mười sáu chữ mà thôi: Mây bay che nguyệt, không phải nghi hoặc. Chờ đợi mây tan, thì sẽ minh bạch.

“Cái này nghĩa là sao, Viên Tin sư phụ?” Mày đẹp Tịch Lan Vi nhíu một cái, khó hiểu nói.

“A di đà phật.” Viên Tin khép mắt trầm ngâm nói: “Xăm đó có nghĩa là vậy, thí chủ không cần hỏi nhiều.”

Chân mày Tịch Lan Vi càng nhíu chặt, rất không hài lòng với lý do thoái thác qua loa của ông ta: “Xăm này có ý như vậy? Viên Tin sư phụ, không phải ta chưa từng xin xăm, cầu gia trạch hay cầu tài cũng vậy, dù sao thì cũng phải giải xăm rõ ràng, sư phụ đừng lừa gạt ta.”

“A di đà phật.” Viên Tin không giận không bực: “Lá xăm thay đổi từ người này sang người khác. Mà lá xăm này đối với Sở thí chủ mà nói thì đó đã là lời giải.”

Thật là kỳ lạ.

Sau khi nghe xong, Lan Vi cười khẽ một tiếng, khó nén khinh thường, nói càng không khách khí: “Thật sự đó là lời giải xăm, hay là người kia làm sư phụ nói như vậy?”

“Người xuất gia không nói dối.” Viên Tin xuất hiện vẻ già nua từ từ nói ra, khẽ lay động đầu, có chút bất đắc dĩ: “Chỉ có một lời, đây là ý tứ của Sở thí chủ.”

Lan Vi ngẩn ra, vội hỏi: “Cái gì?”

Viên Tin mở to mắt nhìn nàng chăm chú, không biểu hiện gì nói: “Sở thí chủ nói giải ý này, vạn lần thí chủ không được nói cho người khác, đặc biệt là…”

Ông ta dừng lại, Tịch Lan Vi càng nôn nóng hỏi thêm hai tiếng, Viên Tin khẽ cười: “Người là kiếp nạn của kiếp trước, người là duyên của kiếp này.”

Cực kỳ ngạc nhiên.

Tịch Lan Vi kinh ngạc không thôi lui về sau nửa bước, đột nhiên tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ông ta nói…

Bỗng dưng không có can đảm nói thêm một câu nữa, Tịch Lan Vi thất thố hoảng sợ bất an, Thanh Hoà phải đỡ tay cho nàng để không bị té ngã. Cả người nàng run rẩy, trong lúc nhất thời không nghĩ được gì cả, nàng nghĩ chỉ muốn chạy nhanh khỏi nơi này để tránh nghe những lời nói vừa rồi.

Không đúng… sao Sở Tuyên lại biết…

“Viên Tin sư phụ.” Một nam tử đi ra từ sau bức tượng phật, cũng không để ý tới nhóm khách hành hương, lập tức đi tới bên người Viên Tin. Bóng của cái mũ đã che khuất mặt, hắn nhìn thân ảnh đang bước nhanh xuống thềm đá: “Sư phụ làm nàng hoảng sợ rồi.”

Viên Tin an tĩnh không phát ra tiếng động.

“Mới vừa rồi lời nói kia của sư phụ có ý tứ gì? Cái gì là kiếp nạn của kiếp trước?.” Hắn hỏi, trong giọng nói hiện ra rõ ràng vẻ nghi hoặc khó hiểu.

“Phật dạy không thể nói được.” Viên Tin cười thâm sâu, sau đó đem giấy mới viết mười sáu chữ kia đưa cho hắn: “Con cất giải xăm này đi.”

“Đa tạ sư phụ.” Sở Tuyên gật đầu tiếp nhận giấy rồi cất đi. Nghĩ một chút lại nói: “Con muốn xin thêm một xăm nữa.”

Viên Tin gật đầu, lấy ống thẻ đưa cho hắn. Ông ta lại lấy thêm một tờ giấy, viết chút chữ rồi cười nói: “Cái này… Nếu con có biện pháp thì hãy đưa cho vị nữ thí chủ kia đi, bần tăng nghĩ mới vừa rồi thực sự đã doạ nàng sợ rồi.”

Sở Tuyên gật đầu, thấy Viên Tin gập giấy kia lại rồi mới đưa qua, hắn liền tự giác không xem mà trực tiếp cất đi.

Hít thở đều, tay hắn lắc ống thẻ, quẻ xăm trong ống trúc vang lên. Sắc mặt Sở Tuyên vẫn luôn thâm trầm nghiêm túc, giống như đang làm chuyện đại sự quan trọng.

“Cạch.” Một quẻ xăm rơi xuống trên mặt đất, Sở Tuyên khom lưng nhặt lên, mặt trên con số là: 46.

Đưa cho Viên Tin, Viên Tin quét mắt liếc hắn một cái, nhẹ giọng nói: “Con muốn cầu cho nữ thí chủ kia sao?”

“Vâng.” Sở Tuyên gật đầu, không có phủ nhận.

Lá xăm trực tiếp chuyển lại đây, Sở Tuyên đọc, trong lòng trầm xuống.

Là xăm hạ, lá xăm ghi:

Du ngư khước tại bích la trì,

Chàng tao la võng tứ biên vi.

Tư lượng vô kế phiên thân xuất,

Sự đáo đầu lai nhạ thị phi.[1]

[1]Dịch:

Sóng xanh ao rộng cá tung tăng,

Vướng nhằm lưới cước giăng bốn bề.

Trăm phương nghĩ kế sao thoát khỏi,

Chuyện thêm rắc rối khó khi bằng.

Chỉ đọc bốn câu này liền triệt để biết đây là xăm hạ, Sở Tuyên từ từ nói: “Xin hỏi xăm này giải thế nào?”

Sau khi ở Đại Bi Tự kinh ngạc một phen, thật lâu mà nàng cũng chưa bình thường trở lại.

Sau đó ở trên phố nàng còn lắp bắp kinh hãi.

Đột nhiên một đứa nhỏ chạy về phía nàng, hai người đi ngang qua nhau. Đột nhiên nàng phản ứng coi đồ vật có bị mất gì không, tinh tế tra một lần thì túi tiền, ngọc bội, túi thơm vẫn còn… Mà túi tiền thì có thêm một món đồ.

Một miếng giấy nho nhỏ mà phí hồi lâu nàng mới mở ra được, chữ viết kia cũng không xa lạ, mới vừa rồi đã nhìn qua, là chữ viết của Viên Tin sư phụ ở Đại Bi Tự.

“Người khác không biết, chỉ có bần tăng biết. Không cố ý hù thí chủ, nhưng vì muốn cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa.”

Thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại không biết nói gì, thậm chí Tịch Lan Vi cảm thấy hôm nay không nên ra khỏi cung. Sở Tuyên không biết thì tốt, mà cao tăng như Viên Tin sư phụ… biết thì cũng không hiếm lạ.

Nhưng… sao lại dính dáng tới: “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa?”

Tịch Lan Vi ngẫm nghĩ, không tin tưởng kết quả lắm, nhưng lại suy nghĩ đến từng câu nói lúc nãy ở chùa của Viên Tin sư phụ.

Sao Viên Tin sư phụ lại nói như vậy?

“Lá xăm thay đổi từ người này sang người khác. Mà lá xăm này đối với Sở thí chủ mà nói thì đó đã là lời giải.”

A… Lúc đầu Sở Tuyên không phải xin xăm vì nàng, mà hắn xin xăm cho chính mình?

Như vậy thì “Cứu người” là cứu Sở Tuyên sao?

Hoàn toàn không biết sẽ xảy ra chuyện gì, mà chính sự không biết này làm lòng nàng nảy sinh sợ hãi.

Vốn hẹn gặp mặt ở phía đông chợ, Hoắc Kỳ chờ mãi nhưng cũng không thấy người đến. Âm thầm hỏi qua ám vệ thì mới biết cách đó không xa có một trà lâu.

Tiểu nhị ở trà lâu dẫn hắn tới một gian nhỏ ở lầu hai, vén mành lên thì thấy bộ dạng mất hồn mất vía của Tịch Lan Vi.

“Làm sao vậy?” Hắn đi qua chau mày ngồi xuống: “Xăm giải không tốt sao?”

Tịch Lan Vi trầm mặc, không biết nên trả lời thế nào. Châm chước trong chốc lát, chậm rãi nói: “Đúng là Sở Tuyên đưa tới, nhưng xăm giải…” Nàng cắn môi: “Thần thiếp không nói được… cao tăng kia không cho nói.”

Ý tứ mơ hồ, trong lòng Hoắc Kỳ sinh nghi, liếc nàng một cái hỏi: “Nàng nhìn thấy Sở Tuyên?”

Tịch Lan Vi lắc đầu.

“Vậy sao lại biết là Sở Tuyên đưa tới? Xăm giải rồi sao lại không nói được?”

Lời nói của hắn cứng ngắc, có vài phần ý tứ ép hỏi. Tịch Lan Vi biết hắn nóng vội, rốt cuộc cũng là đại sự liên quan tới giang sơn xã tắc.

Nàng vẫn không mở miệng, không biết nên trả lời như thế nào. Viên Tin nói câu cuối cùng kia, làm cho nàng muốn nói rồi lại nhút nhát — Cho dù Sở Tuyên không biết, nhưng rốt cuộc thì Viên Tin vẫn biết, ông ta lại nói rõ: “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa”. Nếu thật sự nàng giải thích xăm này thì sẽ hại Sở Tuyên bỏ mạng… Có thể vì vậy mà Viên Tin sẽ nói chuyện kia cho Hoắc Kỳ hay không?

Kiếp trước kiếp này…

Tịch Lan Vi hít ngược một hơi khí lạnh, cho dù không kiêng kị gì với Hoắc Kỳ, mọi chuyện đều có thể nói cho hắn, cho dù hắn cũng không thèm để ý gì đó nhưng suy cho cùng chuyện kia vẫn không nói được. Đặc biệt là bí mật về cuộc đời nàng thì càng không thể.

Bất luận là kẻ nào nghe xong đều sẽ cảm thấy nàng giống yêu quái hoặc là hắn không thèm để ý nhưng sao có thể tiếp nhận nàng từng là thê tử của đệ đệ hắn…

Mặc dù đó là kiếp trước nhưng không phải người ta thường nói “Chuyển thế đầu thai, lục đạo luân hồi” Mà một đời trước phu quân của nàng… chính là Hoắc Trinh.

“Thần thiếp không biết nên nói như thế nào…” Nàng nói, trong lòng rõ ràng còn giãy giụa: “Xin bệ hạ đừng hỏi lại…”

“Lan Vi.” Hoắc Kỳ trầm giọng yên lặng nhìn nàng, trong mắt tìm tòi nghiên cứu thêm một chút: “Nàng nên biết rõ đây là chuyện rất lớn. Cấm Quân Đô Uý phủ cho rằng hắn đã chết nhưng hắn lại không chết.” Hắn dừng lại rồi từ từ nói tiếp: “Nếu hắn trở về Trường Dương thì sao? Nếu hắn muốn mạng của trẫm thì sao? Nàng nói hắn ra vào hoàng cung như chốn không người, nếu hắn giết trẫm thì nàng không thèm để ý sao?”

Nàng lâm vào khủng hoảng, trước sau hắn lại lạnh lùng lẳng lặng, nhàn nhạt nhìn nàng, chờ nghe đáp án của nàng như thế nào.

Căn bản hắn không cho nàng trốn tránh vấn đề này.

Tịch Lan Vi cảm thấy chính mình bị buộc vào một góc chết, trốn không thể trốn, hai bên đều không có đường, trên thực tế thì cái nào cũng không qua được.

“Nàng không thèm để ý sao?” Hắn hỏi lại một lần, Tịch Lan Vi thất thố liên tục lắc đầu, không hề ý thức nàng đã thay đổi dáng ngồi, hai tay nắm chặt đầu gối giống như muốn đi trốn.

“Lan Vi, nàng nói cho trẫm rốt cuộc xăm giải có ý gì?” Hắn cau mày, đứng lên đi đến trước mặt nàng, lần nữa ngồi xuống: “Nàng nói cho trẫm tất cả từ đầu đến cuối, nói cho trẫm việc này có quan hệ thế nào với Sở Tuyên. Trước tiên chúng ta sẽ bố trí phòng vệ.”

Nàng ngẩng đầu, bị buộc hỏi làm chột dạ không thôi, ngóng nhìn hắn trong lòng càng thêm bất lực: “Thần thiếp sợ… Nếu nói cho bệ hạ thì sẽ phát sinh chút khoảng cách, bệ hạ liền…” Đột nhiên nàng cúi đầu, môi đỏ mấp mấy giây lát rồi mới nhẹ nhàng chậm chạp nói ra một câu: “Không thích thần thiếp nữa…”

Nàng thầm nghĩ chỉ cần hắn nói một câu “Sẽ không”, chính nàng sẽ hoàn toàn tin tưởng lời nói đó, sau đó nói hết sự tình ra cho hắn biết.

Ánh mắt Hoắc Kỳ ngừng lại, hiểu rõ trong lời nói của nàng ngầm có ý tứ khác: “Hắn ta uy hiếp nàng?”

Cũng không phải nhưng cũng đúng. Tịch Lan Vi suy nghĩ, nếu Viên Tin biết chuyện kia… đúng thật là uy hiếp đối với nàng, mà đó cũng coi như một loại uy hiếp đi?

Nàng gật đầu một cái, Hoắc Kỳ buông lỏng biểu tình, suy tư trong giây lát rồi lại nói: “Trẫm không hỏi nữa.”

Lan Vi giật mình, nhất thời đoán không rõ cảm xúc của hắn lắm.

“Những việc này trẫm sẽ ứng phó.” Hắn thoải mái cười một tiếng, duỗi tay ôm nàng vào trong lồng ngực, kề sát: “Hại nàng lo lắng hãi hùng như vậy, trẫm nào có bản lĩnh gì?”

Thần sắc Tịch Lan Vi ngưng đọng, rõ ràng nàng tính lấy hết can đảm bất kể hậu quả mà muốn nói cho hắn, mà hắn lại không tính hỏi gì nữa.

“Trẫm sẽ tăng mạnh thủ vệ trong cung, lệnh Cấm Quân Đô Uý phủ đi điều tra tiếp. Trẫm sẽ cho hắn biết nếu hắn muốn lấy tánh mạng trẫm thì người chết kế tiếp là Hoắc Trinh.” Hắn cười nhạt nhẽo: “Lúc trước trẫm đã nói qua, nàng không nói thì trẫm sẽ không hỏi. Mới vừa rồi là trẫm sơ suất nên nuốt lời.”

Cảm động với áy náy, Tịch Lan Vi bình tĩnh trở lại, nàng gật đầu trong lòng suy nghĩ rõ ràng: Cho dù việc này không thể nói nhưng chuyện liên quan đến việc Hoắc Trinh an bài mưu phản… Tuy nàng biết không nhiều nhưng cố hết sức thì cũng có thể giúp cho Hoắc Kỳ.

Không phải hắn làm nàng lo lắng hãi hùng, chỉ là nàng muốn cùng hắn đồng sinh đồng tử thôi.

[1] Giải thích về quẻ xăm:

Lời bàn:

Nên yên thân trong nhà, Họa từ trên trời xuống. Sớm lo phòng bị để qua khỏi tai ương.

Điềm quẻ ứng: Cá bơi vướng lưới. Trăm việc phải đề phòng.

Giải: Gia đạo hung, bản thân nguy hiểm, cầu tài hư, giao dịch trung bình, hôn nhân không hợp, người đi trắc trở, điền vụ tổn hại, lục súc suy giảm, tìm người dò hỏi, kiện tụng thua, di dời cát, thất vật hung, bệnh hiểm, phong thuỷ thay đổi.

Tác giả có lời muốn nói: Ghi chú: Ta biết đoán mệnh không thuộc phạm vi nghiệp vụ của tăng nhân…

Nhưng là… văn hư cấu… không cần để ý những chi tiết này, làm ta phải lẩm bẩm nghiện…【đấm ngực】

Cùng với… cũng không có ý tứ khinh nhờn tôn giáo… Ai di đà phật…

# Hoắc Trinh tỏ vẻ gia thế của thê thiếp có thể lợi dụng là muốn lợi dụng #

# Hoắc Kỳ tỏ vẻ dính dáng tới thê thiếp thì tính là gì, hãy để cho ta #

# Viên Tin hơi hơi mỉm cười: Thiện ác có báo, Thiên Đạo luân hồi #

# Sở Tuyên khóc lớn: Ta sống không dễ dàng gì a… Quả thực là trên lưỡi dao dính máu! #

Sau Tết Nguyên Tiêu hai ngày, buổi trưa Tịch Lan Vi rời khỏi cung, nàng đi Tịch phủ cùng phụ thân cúng tế trước rồi mới qua Thẩm phủ thăm Mị Điềm. Lúc rời khỏi Thẩm phủ thì trời vẫn còn sớm, đoán là muộn một chút nữa Hoắc Kỳ mới có thể tới, nàng nghĩ đến việc lấy lá xăm lần trước đi giải.Vừa nhìn thấy quẻ xăm cầm ở trong tay, nàng đọc sơ qua liền biết nên đến nơi nào giải xăm.Đại Bi Tự là ngôi chùa lớn nhất trong thành Trường Dương, hương khói cực vượng. Lúc trước nàng cũng từng đi qua vì tò mò muốn xin xăm, mà xăm này so với những ngôi chùa khác thì tinh xảo hơn chút nên chỉ có thể là nơi đó….Vào dịp Tết nên bá tánh đến dâng hương rất nhiều. Khoảnh khắc bước vào cửa chùa đã thấy hương khói phả vào tận mặt, nửa bầu trời đen lại cũng vì sương khói lượn lờ.Thanh Hoà đảo mắt, ngăn một tiểu tăng lại, khẽ cười cung kính hỏi: “Tiểu sư phụ, xin cho hỏi nơi nào giải xăm vậy?”Tiểu tăng kia dừng cây chổi lại, thân thể đứng vững lau mồ hôi trên trán, thở chậm lại rồi cười giơ một ngón tay về phía bậc thang cao cao chỗ miếu thờ: “À đến chỗ đó tìm Viên Tin sư phụ.””Đa tạ tiểu sư phụ.” Thanh Hoà chắp tay trước ngực, mỉm cười khom người sau đó xoay người chỉ hướng cho Tịch Lan Vi rồi cùng nhau đi lên thềm đá….Miếu thờ trùng trùng điệp điệp, tăng nhân đông đảo, Tịch Lan Vi hỏi thăm vài lần mới tìm được vị Viên Tin sư phụ kia. Nói rõ ý đồ đến đây, nàng mở túi gấm lấy quẻ xăm và lá xăm ra đưa cho Viên Tin.Hai mươi tám.Viên Tin nhìn lướt qua xăm nằmở trong tay, sắc mặt liền cứng lại, đánh giá nàng một phen, hỏi: “Xăm này chính là một vị thí chủ họ Sở xin cho thí chủ?”Đáy lòng Lan Vi căng thẳng, quả nhiên… chính là hắn.Gật đầu một cái, nàng nói: “Vâng.”Viên Tin cũng gật đầu một cái, thu quẻ xăm với lá xăm trở về, đề bút chấm mực viết giải xăm cho nàng.Giải xăm ngắn hơn lời xăm một chút, chỉ gồm mười sáu chữ mà thôi: Mây bay che nguyệt, không phải nghi hoặc. Chờ đợi mây tan, thì sẽ minh bạch.”Cái này nghĩa là sao, Viên Tin sư phụ?” Mày đẹp Tịch Lan Vi nhíu một cái, khó hiểu nói.”A di đà phật.” Viên Tin khép mắt trầm ngâm nói: “Xăm đó có nghĩa là vậy, thí chủ không cần hỏi nhiều.”Chân mày Tịch Lan Vi càng nhíu chặt, rất không hài lòng với lý do thoái thác qua loa của ông ta: “Xăm này có ý như vậy? Viên Tin sư phụ, không phải ta chưa từng xin xăm, cầu gia trạch hay cầu tài cũng vậy, dù sao thì cũng phải giải xăm rõ ràng, sư phụ đừng lừa gạt ta.””A di đà phật.” Viên Tin không giận không bực: “Lá xăm thay đổi từ người này sang người khác. Mà lá xăm này đối với Sở thí chủ mà nói thì đó đã là lời giải.”Thật là kỳ lạ.Sau khi nghe xong, Lan Vi cười khẽ một tiếng, khó nén khinh thường, nói càng không khách khí: “Thật sự đó là lời giải xăm, hay là người kia làm sư phụ nói như vậy?””Người xuất gia không nói dối.” Viên Tin xuất hiện vẻ già nua từ từ nói ra, khẽ lay động đầu, có chút bất đắc dĩ: “Chỉ có một lời, đây là ý tứ của Sở thí chủ.”Lan Vi ngẩn ra, vội hỏi: “Cái gì?”Viên Tin mở to mắt nhìn nàng chăm chú, không biểu hiện gì nói: “Sở thí chủ nói giải ý này, vạn lần thí chủ không được nói cho người khác, đặc biệt là…”Ông ta dừng lại, Tịch Lan Vi càng nôn nóng hỏi thêm hai tiếng, Viên Tin khẽ cười: “Người là kiếp nạn của kiếp trước, người là duyên của kiếp này.”Cực kỳ ngạc nhiên.Tịch Lan Vi kinh ngạc không thôi lui về sau nửa bước, đột nhiên tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Ông ta nói…Bỗng dưng không có can đảm nói thêm một câu nữa, Tịch Lan Vi thất thố hoảng sợ bất an, Thanh Hoà phải đỡ tay cho nàng để không bị té ngã. Cả người nàng run rẩy, trong lúc nhất thời không nghĩ được gì cả, nàng nghĩ chỉ muốn chạy nhanh khỏi nơi này để tránh nghe những lời nói vừa rồi.Không đúng… sao Sở Tuyên lại biết……”Viên Tin sư phụ.” Một nam tử đi ra từ sau bức tượng phật, cũng không để ý tới nhóm khách hành hương, lập tức đi tới bên người Viên Tin. Bóng của cái mũ đã che khuất mặt, hắn nhìn thân ảnh đang bước nhanh xuống thềm đá: “Sư phụ làm nàng hoảng sợ rồi.”Viên Tin an tĩnh không phát ra tiếng động.”Mới vừa rồi lời nói kia của sư phụ có ý tứ gì? Cái gì là kiếp nạn của kiếp trước?.” Hắn hỏi, trong giọng nói hiện ra rõ ràng vẻ nghi hoặc khó hiểu.”Phật dạy không thể nói được.” Viên Tin cười thâm sâu, sau đó đem giấy mới viết mười sáu chữ kia đưa cho hắn: “Con cất giải xăm này đi.””Đa tạ sư phụ.” Sở Tuyên gật đầu tiếp nhận giấy rồi cất đi. Nghĩ một chút lại nói: “Con muốn xin thêm một xăm nữa.”Viên Tin gật đầu, lấy ống thẻ đưa cho hắn. Ông ta lại lấy thêm một tờ giấy, viết chút chữ rồi cười nói: “Cái này… Nếu con có biện pháp thì hãy đưa cho vị nữ thí chủ kia đi, bần tăng nghĩ mới vừa rồi thực sự đã doạ nàng sợ rồi.”Sở Tuyên gật đầu, thấy Viên Tin gập giấy kia lại rồi mới đưa qua, hắn liền tự giác không xem mà trực tiếp cất đi.Hít thở đều, tay hắn lắc ống thẻ, quẻ xăm trong ống trúc vang lên. Sắc mặt Sở Tuyên vẫn luôn thâm trầm nghiêm túc, giống như đang làm chuyện đại sự quan trọng.”Cạch.” Một quẻ xăm rơi xuống trên mặt đất, Sở Tuyên khom lưng nhặt lên, mặt trên con số là: 46.Đưa cho Viên Tin, Viên Tin quét mắt liếc hắn một cái, nhẹ giọng nói: “Con muốn cầu cho nữ thí chủ kia sao?””Vâng.” Sở Tuyên gật đầu, không có phủ nhận.Lá xăm trực tiếp chuyển lại đây, Sở Tuyên đọc, trong lòng trầm xuống.Là xăm hạ, lá xăm ghi:Du ngư khước tại bích la trì,Chàng tao la võng tứ biên vi.Tư lượng vô kế phiên thân xuất,Sự đáo đầu lai nhạ thị phi.[1]Chỉ đọc bốn câu này liền triệt để biết đây là xăm hạ, Sở Tuyên từ từ nói: “Xin hỏi xăm này giải thế nào?”…Sau khi ở Đại Bi Tự kinh ngạc một phen, thật lâu mà nàng cũng chưa bình thường trở lại.Sau đó ở trên phố nàng còn lắp bắp kinh hãi.Đột nhiên một đứa nhỏ chạy về phía nàng, hai người đi ngang qua nhau. Đột nhiên nàng phản ứng coi đồ vật có bị mất gì không, tinh tế tra một lần thì túi tiền, ngọc bội, túi thơm vẫn còn… Mà túi tiền thì có thêm một món đồ.Một miếng giấy nho nhỏ mà phí hồi lâu nàng mới mở ra được, chữ viết kia cũng không xa lạ, mới vừa rồi đã nhìn qua, là chữ viết của Viên Tin sư phụ ở Đại Bi Tự.”Người khác không biết, chỉ có bần tăng biết. Không cố ý hù thí chủ, nhưng vì muốn cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa.”Thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại không biết nói gì, thậm chí Tịch Lan Vi cảm thấy hôm nay không nên ra khỏi cung. Sở Tuyên không biết thì tốt, mà cao tăng như Viên Tin sư phụ… biết thì cũng không hiếm lạ.Nhưng… sao lại dính dáng tới: “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa?”Tịch Lan Vi ngẫm nghĩ, không tin tưởng kết quả lắm, nhưng lại suy nghĩ đến từng câu nói lúc nãy ở chùa của Viên Tin sư phụ.Sao Viên Tin sư phụ lại nói như vậy?”Lá xăm thay đổi từ người này sang người khác. Mà lá xăm này đối với Sở thí chủ mà nói thì đó đã là lời giải.”A… Lúc đầu Sở Tuyên không phải xin xăm vì nàng, mà hắn xin xăm cho chính mình?Như vậy thì “Cứu người” là cứu Sở Tuyên sao?Hoàn toàn không biết sẽ xảy ra chuyện gì, mà chính sự không biết này làm lòng nàng nảy sinh sợ hãi….Vốn hẹn gặp mặt ở phía đông chợ, Hoắc Kỳ chờ mãi nhưng cũng không thấy người đến. Âm thầm hỏi qua ám vệ thì mới biết cách đó không xa có một trà lâu.Tiểu nhị ở trà lâu dẫn hắn tới một gian nhỏ ở lầu hai, vén mành lên thì thấy bộ dạng mất hồn mất vía của Tịch Lan Vi.”Làm sao vậy?” Hắn đi qua chau mày ngồi xuống: “Xăm giải không tốt sao?”Tịch Lan Vi trầm mặc, không biết nên trả lời thế nào. Châm chước trong chốc lát, chậm rãi nói: “Đúng là Sở Tuyên đưa tới, nhưng xăm giải…” Nàng cắn môi: “Thần thiếp không nói được… cao tăng kia không cho nói.”Ý tứ mơ hồ, trong lòng Hoắc Kỳ sinh nghi, liếc nàng một cái hỏi: “Nàng nhìn thấy Sở Tuyên?”Tịch Lan Vi lắc đầu.”Vậy sao lại biết là Sở Tuyên đưa tới? Xăm giải rồi sao lại không nói được?”Lời nói của hắn cứng ngắc, có vài phần ý tứ ép hỏi. Tịch Lan Vi biết hắn nóng vội, rốt cuộc cũng là đại sự liên quan tới giang sơn xã tắc.Nàng vẫn không mở miệng, không biết nên trả lời như thế nào. Viên Tin nói câu cuối cùng kia, làm cho nàng muốn nói rồi lại nhút nhát — Cho dù Sở Tuyên không biết, nhưng rốt cuộc thì Viên Tin vẫn biết, ông ta lại nói rõ: “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa”. Nếu thật sự nàng giải thích xăm này thì sẽ hại Sở Tuyên bỏ mạng… Có thể vì vậy mà Viên Tin sẽ nói chuyện kia cho Hoắc Kỳ hay không?Kiếp trước kiếp này…Tịch Lan Vi hít ngược một hơi khí lạnh, cho dù không kiêng kị gì với Hoắc Kỳ, mọi chuyện đều có thể nói cho hắn, cho dù hắn cũng không thèm để ý gì đó nhưng suy cho cùng chuyện kia vẫn không nói được. Đặc biệt là bí mật về cuộc đời nàng thì càng không thể.Bất luận là kẻ nào nghe xong đều sẽ cảm thấy nàng giống yêu quái hoặc là hắn không thèm để ý nhưng sao có thể tiếp nhận nàng từng là thê tử của đệ đệ hắn…Mặc dù đó là kiếp trước nhưng không phải người ta thường nói “Chuyển thế đầu thai, lục đạo luân hồi” Mà một đời trước phu quân của nàng… chính là Hoắc Trinh.”Thần thiếp không biết nên nói như thế nào…” Nàng nói, trong lòng rõ ràng còn giãy giụa: “Xin bệ hạ đừng hỏi lại…””Lan Vi.” Hoắc Kỳ trầm giọng yên lặng nhìn nàng, trong mắt tìm tòi nghiên cứu thêm một chút: “Nàng nên biết rõ đây là chuyện rất lớn. Cấm Quân Đô Uý phủ cho rằng hắn đã chết nhưng hắn lại không chết.” Hắn dừng lại rồi từ từ nói tiếp: “Nếu hắn trở về Trường Dương thì sao? Nếu hắn muốn mạng của trẫm thì sao? Nàng nói hắn ra vào hoàng cung như chốn không người, nếu hắn giết trẫm thì nàng không thèm để ý sao?”Nàng lâm vào khủng hoảng, trước sau hắn lại lạnh lùng lẳng lặng, nhàn nhạt nhìn nàng, chờ nghe đáp án của nàng như thế nào.Căn bản hắn không cho nàng trốn tránh vấn đề này.Tịch Lan Vi cảm thấy chính mình bị buộc vào một góc chết, trốn không thể trốn, hai bên đều không có đường, trên thực tế thì cái nào cũng không qua được.”Nàng không thèm để ý sao?” Hắn hỏi lại một lần, Tịch Lan Vi thất thố liên tục lắc đầu, không hề ý thức nàng đã thay đổi dáng ngồi, hai tay nắm chặt đầu gối giống như muốn đi trốn.”Lan Vi, nàng nói cho trẫm rốt cuộc xăm giải có ý gì?” Hắn cau mày, đứng lên đi đến trước mặt nàng, lần nữa ngồi xuống: “Nàng nói cho trẫm tất cả từ đầu đến cuối, nói cho trẫm việc này có quan hệ thế nào với Sở Tuyên. Trước tiên chúng ta sẽ bố trí phòng vệ.”Nàng ngẩng đầu, bị buộc hỏi làm chột dạ không thôi, ngóng nhìn hắn trong lòng càng thêm bất lực: “Thần thiếp sợ… Nếu nói cho bệ hạ thì sẽ phát sinh chút khoảng cách, bệ hạ liền…” Đột nhiên nàng cúi đầu, môi đỏ mấp mấy giây lát rồi mới nhẹ nhàng chậm chạp nói ra một câu: “Không thích thần thiếp nữa…”Nàng thầm nghĩ chỉ cần hắn nói một câu “Sẽ không”, chính nàng sẽ hoàn toàn tin tưởng lời nói đó, sau đó nói hết sự tình ra cho hắn biết.Ánh mắt Hoắc Kỳ ngừng lại, hiểu rõ trong lời nói của nàng ngầm có ý tứ khác: “Hắn ta uy hiếp nàng?”Cũng không phải nhưng cũng đúng. Tịch Lan Vi suy nghĩ, nếu Viên Tin biết chuyện kia… đúng thật là uy hiếp đối với nàng, mà đó cũng coi như một loại uy hiếp đi?Nàng gật đầu một cái, Hoắc Kỳ buông lỏng biểu tình, suy tư trong giây lát rồi lại nói: “Trẫm không hỏi nữa.”Lan Vi giật mình, nhất thời đoán không rõ cảm xúc của hắn lắm.”Những việc này trẫm sẽ ứng phó.” Hắn thoải mái cười một tiếng, duỗi tay ôm nàng vào trong lồng ngực, kề sát: “Hại nàng lo lắng hãi hùng như vậy, trẫm nào có bản lĩnh gì?”Thần sắc Tịch Lan Vi ngưng đọng, rõ ràng nàng tính lấy hết can đảm bất kể hậu quả mà muốn nói cho hắn, mà hắn lại không tính hỏi gì nữa.”Trẫm sẽ tăng mạnh thủ vệ trong cung, lệnh Cấm Quân Đô Uý phủ đi điều tra tiếp. Trẫm sẽ cho hắn biết nếu hắn muốn lấy tánh mạng trẫm thì người chết kế tiếp là Hoắc Trinh.” Hắn cười nhạt nhẽo: “Lúc trước trẫm đã nói qua, nàng không nói thì trẫm sẽ không hỏi. Mới vừa rồi là trẫm sơ suất nên nuốt lời.”Cảm động với áy náy, Tịch Lan Vi bình tĩnh trở lại, nàng gật đầu trong lòng suy nghĩ rõ ràng: Cho dù việc này không thể nói nhưng chuyện liên quan đến việc Hoắc Trinh an bài mưu phản… Tuy nàng biết không nhiều nhưng cố hết sức thì cũng có thể giúp cho Hoắc Kỳ.Không phải hắn làm nàng lo lắng hãi hùng, chỉ là nàng muốn cùng hắn đồng sinh đồng tử thôi.—Tác giả có lời muốn nói: Ghi chú: Ta biết đoán mệnh không thuộc phạm vi nghiệp vụ của tăng nhân…Nhưng là… văn hư cấu… không cần để ý những chi tiết này, làm ta phải lẩm bẩm nghiện…【đấm ngực】Cùng với… cũng không có ý tứ khinh nhờn tôn giáo… Ai di đà phật…—# Hoắc Trinh tỏ vẻ gia thế của thê thiếp có thể lợi dụng là muốn lợi dụng ## Hoắc Kỳ tỏ vẻ dính dáng tới thê thiếp thì tính là gì, hãy để cho ta ## Viên Tin hơi hơi mỉm cười: Thiện ác có báo, Thiên Đạo luân hồi ## Sở Tuyên khóc lớn: Ta sống không dễ dàng gì a… Quả thực là trên lưỡi dao dính máu! #

Có thể bạn quan tâm
Alternate Text Gọi ngay
XSMB