Trần Đặng Đăng Khoa – Tôi đi…
1. Khi hành trình xuyên các châu lục đã kết thúc, được mọi người yêu mến, sách đã ra mắt và bán chạy, bạn hỏi áp lực của Khoa bây giờ là gì ư? Khoa không thấy áp lực gì cả. Ngay cả việc xuất bản sách cũng không áp lực rằng nó sẽ phải là một best-seller. Vì Khoa đã xác định nó như chuyến đi vậy, không cần quan tâm mình phải đi tới đâu, vừa đi vừa vui, như một công việc phải làm trong đời. Sách ra để thực hiện tròn lời hứa và giúp Khoa hoàn tất những chương trình thiện nguyện của mình. Nhưng khi sách bán chạy, nếu phân tích chuyện này thì Khoa nghĩ rằng, có thể do hợp thời điểm. Lâu quá thị trường mới có cuốn du ký qua 7 châu lục, lại đúng mùa mua sắm cuối năm, du lịch mở cửa sau đại dịch. Cũng có thể do mọi người đã chờ đợi cuốn sách này từ lâu nên mua ủng hộ. Có thể xem đây là may mắn, nhân quả báo đáp để Khoa có thành công tạm thời như thế.
2. Nhìn Khoa, người ta dễ nghĩ Khoa là người hướng ngoại nhưng hoàn toàn ngược lại. Khoa có những suy nghĩ riêng tư không phải lúc nào cũng chia sẻ và cuốn sách này cũng bộc lộ phần nào nội tâm của mình.
Có lẽ đến một lúc nào đấy, người ta không còn ham hố những nơi náo nhiệt mà chỉ thích ẩn mình trong yên lặng. Khoa viết như thế trong sách, có thể hiểu là Khoa luôn đối diện với sự cô đơn. Tại sao phải sợ cô đơn nhỉ? Phải tận hưởng nó đi, chắc gì sau này mình sẽ có dịp được cô đơn như thế.
Bạn đang đọc: Trần Đặng Đăng Khoa – Tôi đi…
3. “Và có người như tôi, lao vào chuyến đi để tìm ý nghĩa cho cuộc đời, với hy vọng mong manh có thể tìm được cõi Niết bàn ngay trong chính cõi đời u mê này”. Sở dĩ Khoa viết văn vẻ lên như thế, vì, có người cả đời đi tìm chân lý, đến khi nhắm mắt vẫn chưa thấy chân lý là gì. Khoa theo chủ nghĩa trung dung, rất yêu thích câu nói mà mình không nhớ tác giả, rằng chân lý không nằm ở hai đầu, mà nằm ở điểm giữa. Mọi người sẽ có một không gian sống, hoàn cảnh sống, kiến thức, trong một xã hội, đất nước, hoàn cảnh tu tập mà họ có được, thì sẽ có những nhận định khác nhau.
Giữa hai con đường phải chọn, nếu không chọn một thì làm sao biết nó thành công hay không, dù có thể con đường kia tốt hơn. Khoa viết như vậy, từ cảm nhận của mình, mỗi con đường mình đi sẽ dẫn đến những lựa chọn khác nhau. Cuộc đời chính là cuộc chơi của từng người, từng bước đi, mỗi lựa chọn đưa đến những ngã rẽ khác nhau. Và trên hành trình tùy vào sự lựa chọn ấy mà bạn sẽ gặp người này hoặc người kia, mỗi quyết định đi thẳng đi vòng đi rẽ, đi tắt sẽ gặp chuyện này chuyện kia trong đời. Nếu đã chọn thì cứ đi thôi. Khoa nghĩ, không có gì tuyệt đối, không có gì là chân lý cả.
Xem thêm: VẬN DỤNG PHƯƠNG PHÁP VẤN ĐÁP VÀO DẠY HỌC ĐỌC HIỂU NHẰM NÂNG CAO NĂNG LỰC NGỮ VĂN CHO HỌC SINH THPT
Trần Đặng Đăng Khoa đã qua 65 quốc gia và vùng lãnh thổ, băng qua đường xích đạo 8 lần, với quãng đường khoảng 80.000km (gần gấp hai lần chu vi trái đất), trong hành trình hơn 3 năm (1.111 ngày) bằng xe máy. Khoa nói: có khi về già sẽ lại đem bạn Memo đi xuyên Việt, hoặc đi vòng quanh các châu lục một lần nữa, đi thăm lại những người bạn cũ, những người còn sống. Nhưng sẽ không đi dài, mà đi ngắn hơn, một vài tháng chẳng hạn, hoặc đi được tới đâu thì tới.
4. Trải nghiệm đáng nhớ nhất trong chuyến đi của Khoa ư? Có lẽ, là khi vượt 600 cây số băng ngang sa mạc Balochistan của Paskistan để đến biên giới Iran. Quãng đường này Khoa đi phải có quân đội hộ tống vì an ninh phức tạp. Lúc gần tối, họ thấy xe mình chạy chậm quá, nên lấy xe chở mình đi luôn. Đang đi thì có một đoạn họ rẽ vào sa mạc. Đây là lúc Khoa dấy lên bao nhiêu lo lắng trong lòng. Không biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình. Có khi nào vì khó khăn mà họ bán mình cho phiến quân không? Đến khi họ dừng xe lại, nỗi lo càng dâng cao hơn, Khoa chuẩn bị tinh thần cho việc bỏ chạy thì bất ngờ thay, là lúc những người cảnh sát ấy lấy thảm ra và hướng mặt về phía Tây hướng Thánh địa Mecca. Tới giờ họ cầu nguyện rồi, và họ quẹo vào sa mạc để được yên tĩnh cầu nguyện. Lúc đó, Khoa thở phào nhẹ nhõm.
5. Câu chuyện tâm linh Khoa nhớ nhất và không thể giải thích được là có lần Khoa đang đi về thành phố lớn thứ 2 của Columbia, chạy dọc theo một nhánh sông đổ ra sông Amazon. Tự nhiên thấy có con chim màu đỏ rất đẹp bay ngang. Dù luôn đeo máy ảnh trên cổ, khi nhìn thấy chú chim, biết là không thể chụp được, vậy mà cứ muốn dừng xe. Chỉ 5 giây dừng lại đưa máy ảnh lên thì ngay lập tức một nửa ngọn núi sạt lở, đổ sầm xuống trước mặt. Thực sự, nếu không dừng xe chụp con chim lửa xinh đẹp ấy, thì giờ có lẽ mình đang nằm đâu đó dưới sông Amazon rồi.
6. Có những lần giao thừa vẫn lang thang xứ người, Khoa gần như không để ý lắm, vì cứ mải miết hành trình. Phần vì những nơi mình đi qua đều không có thời điểm mừng năm mới trùng với Tết cổ truyền Việt. Đến khi lên Facebook thấy mọi người chuẩn bị rộn ràng, có người hỏi thăm thì có chút nhớ nhà. Nhưng không vì thế mà buồn lâu. Đó là một sự đánh đổi mà theo Khoa, xứng đáng thôi và quan trọng, đến bây giờ Khoa tự hào vì mình đã “lận lưng” được chuyến đi không tưởng trong đời mà không phải ai cũng làm được.
Source: https://suachuatulanh.org
Category : Hỏi Đáp Chuyên Gia
Có thể bạn quan tâm
- Lỗi H27 tủ lạnh Sharp và các bước sửa đơn giản (07/11/2024)
- Giải mã lỗi E-42 máy giặt Electrolux ai cũng hiểu (01/11/2024)
- Thực hiện bảo trì tủ lạnh Sharp lỗi H12 (27/10/2024)
- Lưu ý khi gặp lỗi E-41 máy giặt Electrolux (20/10/2024)
- Tủ lạnh Sharp lỗi H-10 Làm sao để khắc phục? (16/10/2024)
- Từng Bước Khắc Phục Lỗi E-40 Máy Giặt Electrolux (13/10/2024)